“THẾ THÌ BÉ QUỲNH ĐỪNG BỎ CUỘC…”
Câu này được viết trong quyển lưu bút của mình cuối năm lớp 12. Chính xác hơn, bạn ấy viết: “Anh vẫn giữ hoài những cái hạt me. Trong đó có những lời động viên nhau vào đời. Thế thì bé Quỳnh đừng bỏ cuộc…”
Người viết những dòng ấy, chính là… cái anh chụp hình chung với mình trong tấm hình này 😛
Và tấm hình này thì mới được chụp gần đây thôi, hồi tháng chín năm nay, lúc mình ‘dụ’ ảnh đi cùng mình trong tour Đôi đầu tiên cho chúng mình tổ chức. Trong hình, hai kẻ cười hớn hở này đều đã trải qua 27 năm rồi kể từ ngày những câu viết này ra đời. Thế nhưng xét tương quan, mình vẫn nhỏ hơn anh trong hình 13 tuổi. Vậy thì, cái cụm từ ‘bé Quỳnh’ coi như vẫn đúng. Chỉ có điều, bây giờ bản ít khi nào còn gọi mình như vậy, mà đã chuyển sang gọi là ‘mẹ’ – xưng ‘ba’, theo nghĩa chúng mình là ‘ba mẹ Tin Nhái’. Cái vụ ‘những cái hạt me’ chính là giữ lại từ mấy ly đá me mà bản hay đãi đám lóc nhóc tụi mình, mỗi khi tụi mình chạy qua Tỉnh đoàn, chơi với bản.
Hôm nay đúng ngày đặc biệt, nên chắc trong lòng máu đa cảm hơi dâng dâng hơn bình thường… Sau một bữa ăn nhỏ tự kỷ niệm trong nhà với nhau đêm qua, sáng nay bạn ấy bay ra Hà Nội trong những chuyến công tác của bạn, mình thì ngồi họp miệt mài suốt ngày cho n cuộc vượt dốc, đã trở nên quá thường xuyên thời gian gần đây. Lên xe ngồi về nhà, mới lẩn thẩn ngồi tự ngẫm nghĩ, cuộc đời mình, hóa ra lại gắn liền với cụm “Đừng bỏ cuộc…”, vậy héng…
Câu động viên được mình đưa hẳn lên tựa bài viết đã được ra đời lúc mình chuẩn bị bước vào những kỳ thi quan trọng nhất, quyết định hướng đi cuộc đời mình. Lúc ấy nhà đang vào cơn sa sút, thật sự khó khăn. Và trong bối cảnh đó, con nhỏ Quỳnh hồi đó không hề dám để cho những rung động đầu đời nếu có được nảy mầm trong lòng. Quyết tâm lớn nhất là phải thi đậu đại học, để làm thay đổi cuộc sống gia đình mình. Cái hồi chuẩn bị thi đại học thì nói, đừng bỏ cuộc, ráng đậu. Đậu xong rồi, bài vở khó khăn, lại “Đừng bỏ cuộc”, ráng trôi cho qua bốn năm đại học sư phạm Anh. Ra trường, đưa đẩy vào ngành truyền hình, lại là một chặng hành trình không bao giờ ngừng nghỉ sự cố gắng cùng nỗ lực. Nuôi Thay lời muốn nói ngần ấy năm là ngần ấy năm cố gắng “Đừng bỏ cuộc”. Rồi quyết định đi học bổ sung nhánh âm nhạc học ròng rã mười hai năm ở Nhạc viện, cũng là câu điệp khúc quen thuộc “Đừng bỏ cuộc”. Rồi lăn tiếp, lăn mãi, lăn hoài…, có lúc mệt tưởng đuối hơi, hụt thở…
Vậy mà bây giờ vẫn còn ngồi đây, tiếp tục nghiền ngẫm câu “Đừng bỏ cuộc”.
Thiệt tình, hình như khi người ta trẻ, vốn liếng trong tay chẳng có gì nhiều ngoài thời gian và con đường dài trước mặt, theo bản năng người ta sẽ luôn dễ dàng bươn về phía trước. Như thể đó là con đường duy nhất đưa người ta đến với thành công, khẳng định được bản thân, kiếm được đủ tiền cho một cuộc sống dễ chịu sung túc, và xây dựng một mái gia đình như bao người khác. Thế nhưng ,dường như khi tuổi đời càng chồng dày lên, người ta càng thấy mình… dễ muốn bỏ cuộc. Sẽ cảm thấy mình đôi khi thật khó khăn mới dám ra quyết định dấn chân vào một con đường mới, nơi sẽ được sống với những điều mình thực sự muốn làm nhưng đi kèm muôn vàn trở ngại cùng rủi ro. Sẽ cảm thấy mình dễ bị cám dỗ bởi những sự chọn lựa an toàn… Sẽ dễ dàng cảm thấy mình bị dằn xé bởi một bên là tiếp tục vạch bụi gai hai bên đường mà tiến về phía trước, hoặc buông xuống tất cả mà lùi về phía sau, im lặng sống những ngày an toàn mà lẫn lộn lành – dữ, vui – buồn…
Cũng nói thiệt, mình cũng là con người tầm thường, nên những lúc gặp đời ‘vùi dập’ dữ quá, trong mình nào tránh khỏi cảm giác thoái lòng, nản chí, muốn bỏ cuộc cho rồi. Nhưng rồi mình nghĩ, nếu đó đã là một phần khó khăn trong đường đời mình phải mang gánh, giả sử mình có buông xuôi giữa chừng đi, rốt cục rồi đời có chịu để yên như mình mong ước không? Hiện giờ, phần lớn những khó khăn thử thách của mình đều đang nằm chủ yếu ở nhánh công việc. Chứ mình mà buông xuôi, ai biết chừng đó lại nảy sinh ra vấn đề gì ở đâu khác, chẳng hạn như ở sức khỏe, chặng hạn như ở gia đình…?
Những dạo sau này, khi hiểu được nhiều hơn về những nguyên lý nhân – duyên – quả, vượt qua những lý giải logic hữu hạn của đời này kiếp này, mình thấy mình hình như… được tăng ‘đô’ trong việc tự thuyết phục chính mình. Chẳng hạn, với những việc hay những người đối xử tệ với mình vượt ngưỡng bình thường, mình cứ nhủ có thể một đời nào đó trước đây người ta đã bị mình xử tệ y như vậy. Cũng tức cũng uất chớ, nhưng mà kiếm ai đó thân thân, méc một cái, rồi quên. Còn với những ‘cành cây, cục gạch, đống đất’… tự nhiên mọc ra giữa, ngáng đường vô duyên vô cớ, khiến mọi việc quanh mình dường như đều… bị tắc đồng loạt, bị chận lại đồng loạt, nhiều trục trặc phát sinh, bằng phản xạ (được tập luyện) mình sẽ nhủ lòng: đây là những ‘bài tập tăng thể lực’ cho mình đây mà! Có tập qua các bài tập gym hay chạy bộ trên máy thử xem…, ta nói… mệt hả họng ^^ Nhưng mà vượt qua được mấy bài tập đó, chính xác là ta sẽ ‘lên đô’ nhen!
Ngẫm ngẫm, thấy mấy tháng nay mình được… đời giao ‘bài tập tăng thể lực’ hơi nhiều! Mà lại còn muôn hình vạn trạng, phong phú giàu màu sắc hết sức, khiến cho mình đây cứ phải vung gươm… mà ‘múa’ liên tục. Nhưng rồi cũng có lúc cũng ‘lực bất tòng tâm’, cả người cả gươm đều ngã lăn xuống đất.
Ví dụ gần đây nhất là chuyến thuê trọn chuyến bay thẳng để đưa khách sang viếng đất Phật lần hai vừa qua. Nỗ lực đến tận cùng, không khả năng nào là không thử, rốt cục vẫn chỉ đủ một nửa máy bay lên đường. Nhưng đã chấp nhận ‘thuê trọn chuyến’ là phải bỏ tiền ra thuê trọn gói, thế là mấy chị em… ngã gục, gươm giáo gì rụng hết. Lòng đau không? Đau chớ ^^ Tiền cực khổ kiếm được thì… như cà phê phin nhỏ từng giọt ba bốn con số 0…, mà tiền ra chỉ trong một chuyến bay nó đi đứt luôn… chín con số 0, lòng dạ nào không đứt!
Thế nhưng cuộc đời vẫn luôn giành cho bạn những quả vị ngọt ngào, miễn là bạn đừng bỏ cuộc. Té lăn cù vậy hết rồi, ‘gươm giáo’ gì cầm trên tay văng chỏng trơ đều trở nên vô dụng. Nhưng bàn tay kia cầm nắm hạt thì… chao ôi, khi người té lăn xuống đất, nắm hạt cầm trên tay cũng văng tung tóe…, nhưng là văng đi những hạt mầm nha! Những hạt mầm dẫu tiếp đất từ sự té ngã của người, vẫn có khả năng nảy lên thành những mầm cây xanh ngắt!
Ngày hôm ấy, ngay trên chuyến bay đi đến đất Ấn Độ, mình không hề giấu giếm toàn bộ hành khách trên cả khoang máy bay về thất bại của tụi mình – mặt doanh thu – chuyến bay thứ hai ấy. Xét về mặt ‘chiến lược’, tụi mình coi như đã ‘ngã ngựa’ rồi. Chưa kể còn cộng thêm một mớ những khó khăn trúc trắc cứ phát sinh liền liền như thể muốn trói tay trói chân tụi mình rồi quăng xuống nước, coi tụi mình… có chết không đó mà ^^ Thế nhưng, khi mình quyết định chia sẻ với mọi người về sự thất bại này, mình không mong mọi người phải thương cảm hay tội nghiệp, mà hãy càng nên trân quý từng khoảnh khắc trong chuyến hành trình sắp tới, bởi gói ghém trong đó có cả sự nỗ lực 400% của mỗi thành viên MayQ mới can đảm dám vẫn cho chuyến bay này khởi hành như kế hoạch.
Và tự nhiên, bạn biết không, sau khi được nghe chia sẻ, mọi người bỗng trở nên dễ thương với nhau đến lạ lùng. Mọi trúc trắc, phát sinh tiếp theo trên đường đi bỗng trở nên chỉ là những… gia vị nhẫn nhẫn làm tăng hương vị đặc biệt của hành trình.
… Thế rồi, không biết từ lúc nào, tất cả tự nhiên được xoay chuyển một cách lạ lùng. Sự yêu thương, quan tâm, gắn bó nhau đã càng được gắn kết bền chặt hơn qua nhiều giờ ngồi bên nhau trong một chặng hành trình không tính là quá dễ dàng suôn sẻ hoặc chỉ toàn ‘cảnh đẹp ý vui’… Để rồi bỗng như một kỳ tích, những cảm xúc bất ngờ xuất hiện, điều này nối tiếp điều kia, khiến cả đoàn bỗng dưng choáng ngợp, ngây ngất! Để rồi kết thúc hành trình, mọi người trở nên thân thiết với nhau đến lạ lùng. Nhiều cảm xúc đẫm tính nhân văn được sẻ chia. Nhiều bài học đời được ghi nhận. Một số trái tim đẹp còn mong muốn góp tiền bù đắp phần lỗ lã cho chuyến bay đầy kỷ niệm này, tụi mình bèn tiếp tục đắp tiền này, góp phần gieo duyên tiếp cho những người của chuyến bay sắp tới được hưởng. Nhiều cô chú anh chị hành khách chuyến 2 về tích cực vận động bạn bè, người thân đi tiếp chuyến 3 với chúng mình, sẽ khởi hành sau Tết.
Vậy, bạn ngẫm coi, rốt cục tụi mình ‘thua’ hay ‘thắng’?
Bởi vậy, đôi khi bạn hỏi mình, điều gì đã làm cho chúng mình khăng khăng bước tiếp trên con đường mà chúng mình đã chọn, ngay cả bạn đã thấy tụi mình ‘ngã ngựa’ mười mươi rồi? Mình không chắc lắm. Chỉ biết rằng, đừng nghĩ bạn ngã ngựa rồi bạn sẽ chết. Ngay cả vũ khí trên tay bạn đã văng xa, gãy gọng không còn một mẩu lành lặn, nếu bạn ý thức luôn cầm trên tay nắm hạt, bạn ngã, nắm hạt văng đi khi tiếp đất vẫn trở nên hữu dụng, một đôi khi còn trở nên hữu dụng đến không ngờ! Như chuyến đi Tứ Động Tâm mà chúng mình đã ‘cắn răng’ cho khởi hành và giữ cho nó đẹp đến phút cuối cùng.
Vậy thì, hình như kể từ lâu lắm, từ cái ngày mình còn là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, chập chững bước vào đời, đã có ‘câu định mệnh’ được gửi đến từ ‘con người định mệnh’ gắn chặt vào cuộc đời mình mấy mươi năm nay đây: “Thế thì bé Quỳnh đừng bỏ cuộc…” Và câu đó… nó vận luôn vào cả cuộc đời mình ^^
Cho nên, một buổi tối kia trước khi mình lên đường sang Đài Loan để làm cuộc Khi cần chia sẻ để đến với các cô dâu Việt tại Đài, mình và ‘con người định mệnh’ này có một cuộc tranh luận khá nghiêm túc, vì chính… cái sự ‘cứng đầu’ của mình khi khăng khăng dấn vào con đường khó khăn phía trước. Bạn thấy mình đã trở nên quá cực khổ, bạn mong mình lúc nào chịu khó… xếp càng, ngồi nhà, đi dạy học, đi nghiên cứu thêm các lĩnh vực mình yêu thích…, rồi thi thoảng hữu duyên gặp phải ai khó khăn thì giúp thôi. Kiểu như là “Em đừng chủ động cứ chạy đi đây đó, chủ động quào quào người ta về để em giúp, được không”. Bạn xót ruột, con người phóng khoáng và đầy hiểu chuyện với mình như bạn, rốt cục cũng có lúc phải xót ruột rồi. Mà, ai có nói gì mình cũng không thấy sao, chớ chồng với con trai mình có ý kiến là mình phải dao động chớ! Cái là mình nói “Anh đừng làm em hoang mang lúc này. Ai mượn hồi đó anh khuyến khích em đi theo con đường này làm chi!” Cái là sau đó mình… chui vô toa lét, đóng chặt cửa lại, mình… khóc rống ^^ (Hai con mắt sáng ra vô sân bay sưng như hai cái chén ^^)
Coi vậy chớ chắc coi bộ cũng thấy thương mình, nên khuya sớm mình đi, bản cũng lụi cụi thức dậy, kéo vali xuống lầu cho mình, bỏ lên xe. Rồi cái trong lúc tài xế cho xe nổ máy, bản bí bí thơm mình một cái, ôm nhẹ một cái, nói: “Thôi, mẹ ráng lên” ^^
Chớ biết sao giờ ^^ Ai biểu hồi đó tặng người ta chi cái câu ‘định mệnh’, giờ phải chịu san sẻ với người ta nha. Cũng là ‘định mệnh’ của bạn, nha ^^ ^^ ^^
(19.12.2018 – QH)
Không có bình luận