ĐÂU AI SINH RA MUỐN MÌNH TRỞ THÀNH ANH HÙNG
“Mười bát nhang hương cắm thế đủ rồi
Còn hương nữa hãy dành phần cho đất
Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi
Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc
Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp
Như cỏ trong thung, như nắng trên đồi.
….
… Cần gì ư? – Lời ai hỏi trong chiều
Tất cả chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu
Ngày bom vùi, tóc tai bết đất
Nằm xuống rồi mái đầu chưa gội được
Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang
Cho mọc dậy vài cây bồ kết
Hương chia đều trong hư ảo khói nhang…”
(Lời thỉnh cầu từ nghĩa trang Đồng Lộc – Vương Trọng)
Hữu duyên gì mà cách đây 10 năm, được mời làm người dẫn chương trình kỷ niệm 40 năm Đồng Lộc tại TP. HCM, rồi bây giờ 50 năm, lại hội duyên để cùng cậu em trong team làm đạo diễn dàn dựng cho chương trình tổng kết và trao giải đợt vận động sáng tác ca khúc kỷ niệm 50 năm Chiến thắng Đồng Lộc, “NHỮNG ĐOÁ HOA BẤT TỬ”. Từ Vũng Tàu đón đoàn An lạc Tuổi Vàng 2 và giao lại cho ekip các em, mình tất tả chạy về SG để sớm hôm sau ra Hà Tĩnh luôn để chuẩn bị cho chương trình này.
Quay lại viếng nghĩa trang Đồng Lộc lần thứ hai trong một tháng, đặt những cành hoa cúc trắng trên mộ các chị, trái tim lại thổn thức trước những dòng thơ mà nhà thơ Vương Trọng như đã ‘nói hộ’ lời những người con gái trẻ.
Bên cạnh mộ có hai cây bồ kết, thân mọc vươn cao, khoẻ và xanh hơn hẳn các cây khác trong cùng chỗ. Là hai cây bồ kết mà vị đại tá cựu giám đốc công an Hà Tĩnh, đọc xong những dòng thơ trên đã xúc động, lặn lội về Hương Sơn để mang lên hai cây, trồng ở khu mộ cho các chị.
Có ai sinh ra mà muốn trở thành anh hùng đâu! Cái ý tứ đó cứ loanh quanh mãi trong đầu mình, mỗi khi đến với một khu nghĩa trang liệt sĩ và ngắm nhìn những gương mặt còn rất trẻ hoặc chỉ những cái tên nằm giản dị trên những tấm bia. Đúng vậy, đâu ai muốn mình sinh ra để trở thành những anh hùng. Chỉ là vì yêu đất nước này mà những người con trai con gái ấy đã gác ước mơ riêng tư của mình, được đi học đến nơi đến chốn, được yêu và lập nên những mái gia đình nhỏ…
Hôm qua thắp nhang cho các chị xong, trên đường đi xuống các bậc thang, tự nhiên bên tai thoáng nghe câu đối thoại giữa một cặp hai cha con anh nọ đi ngược lại với mình. Anh cha nói: “Đây là những người anh hùng đã chết cho sự bình an của đất nước mình nha con”. Mình ngoảnh sang nhìn họ một cái. Anh bố còn khá trẻ, quần xắn ống cao ống thấp, áo thun khá thoải mái, không có câu phát biểu đó mình nhìn còn tưởng anh ta thuộc thành phần dân ‘quậy’ nữa. Và ôi, cậu con trai anh ấy thì… mới chắc đâu được hai tuổi hà, chạy lũn đũn bên bước chân cha, không hiểu cậu có hiểu hết câu cha cậu giảng giải hay không nữa. Hai cha con thong thả bước lên khu lư hương đồng, chắp tay xá. Tự nhiên trong mắt mình, hai cha con anh ấy bỗng trở nên đẹp, đẹp quá trời quá đất!
(18.7.2018 – QH)
Không có bình luận