VÀI DÒNG MỪNG TUỔI MỚI, CŨNG LÀ DÒNG TẠM BIỆT EM…
11.5.2021.
Hôm nay là ngày sinh của một cậu em từng là một thành viên ruột rà trong team nhà MayQ tụi mình.
Nói là ‘từng là’, bởi vì cuối tháng rồi, em ấy đã chính thức dừng chân ở nhà MayQ, kết thúc 11 năm gắn bó, từ cái ‘hột mầm’ nhỏ xíu, mà tụi mình hay gọi thương là ‘Những hột mầm đời đầu’
Lứa ‘Mầm đời đầu’ đó, có đứa tung cánh bay đi sớm, có đứa muộn hơn. Nhưng, gắn bó lâu nhất, thương thiết nhất, tưởng chừng như chẳng thể nào chia lìa, là đứa nhỏ này. Một đứa em từ ngày nào từng là một ‘fan nhỏ’ của Thay lời muốn nói, mẹ nó dắt lên theo lời yêu cầu của em nó, “Cho con nắm tay cô Quỳnh Hương, để con đậu đại học”. Và rồi cuối chương trình, mình cười, nắm tay nó. Thời đó tưởng chừng chỉ là một cái nắm tay cho một bạn trẻ để chúc may mắn. Nào ngờ, cái nắm tay ấy nối dài mãi về sau, em nó đậu đại học thiệt, rồi lên Sài Gòn học, đầu quân về nhà MayQ tụi mình làm một trong những cái mầm đầu tiên, lăng xăng chạy cùng các anh chị, lo cho thí sinh Tiếng hát mãi xanh, lo cho mỗi số Thay lời muốn nói…
Rồi mấy cái mầm cũng trưởng thành dần. Em mỗi ngày thêm vững vàng, đảm trách những công việc quan trọng hơn của khâu nội dung. Em làm việc chăm chỉ, cẩn thận, nên bài vở có gì giao cho em, coi như an tâm lắm.
Rồi, trên bước đường sống và gắn vào cái guồng chạy của công việc, mấy chị em trải qua một số việc mà, nhớ lại vẫn thấy sao mà nó… lạ kỳ, nó vi diệu, và, nó… khó tả! Những trải nghiệm tâm linh thời gian đầu tiên khiến mấy chị em lúng túng, thậm chí sợ hãi. Nhưng rồi mọi cái dường như đều có những sự sắp xếp, an bài hết sức vi tế, khiến cứ sau một cuộc ‘vượt dốc’, ‘băng rừng’, những thử thách như ở đâu trên trời rơi xuống, mấy chị em mừng mừng tủi tủi, nhận ra, hình như tụi mình… ‘lên đô’…
Rồi em vượt qua cái dốc khó khăn nhất của cuộc đời mình. Em ngã bệnh thập tử nhất sinh. Chị, sau những cơn suy sụp, cố gắng kết nối tất cả những gì tạm gọi là ‘tín hiệu’ trước giờ để nhận ra, em không thể nào ra đi trong thời khắc này được. Điều này đã dẫn chị đến quyết tâm tìm cơ hội cứu em, để rồi qua đó, vô tình tìm được ‘bài thuốc’ vô cùng quý giá: Đọc trì Chú Đại Bi, Chú Dược Sư với tất cả lòng thành vào những chai nước lọc, gửi vào bệnh viện cho em uống. Vậy mà, song song với sự nỗ lực của đội ngũ y bác sĩ, những điều tưởng chừng quá sức khó tin này lại trở thành hiện thực: Em thực sự được quay trở lại với đời sống!
Mấy năm sau ngày ‘quay trở lại’, em sống một cuộc đời đầy cố gắng, và đầy ý nghĩa. Tụi mình hiểu, chỉ những ai thực sự trèo qua con dốc đứng của cuộc đời, mới trân quý từng giây phút một mình còn lại mang được thân người, còn được sống. Và thông qua những hồi ức của em, tụi mình cảm nhận được, trong sự ‘quay về’ của em, nó còn ẩn chứa thêm nữa rất nhiều sự trợ giúp, cả hữu lực lẫn vô hình…
Để rồi một ngày đầu năm nay, em nhận ra mình còn có một giai đoạn mới mẻ cần dấn thân, một con đường mới cần tiếp bước. Mà ở nơi đó, sự gắn bó với MayQ sẽ phải khép lại một cách nhẹ nhàng, như ly lìa một đoạn ‘khứ duyên’…
Ở con đường mới, em đang học lại những bài học nhỏ, từ đầu. Sẽ không ít thử thách cùng bài thi cho em dấn vào, nhưng mình tin rằng, một khi đó đã nằm trong con đường sứ mệnh mà em cần đi, em sẽ tôi luyện bản thân mình không ngừng, để không ngừng biến mình thành một viên đá quý, không chỉ cho bản thân, mà còn cho cả những ai, những chúng sanh nào hữu duyên với em. Mấy ngày lụi cụi soạn lại mớ ghi chép cũ, bốn năm năm trước, cái thời ‘cái ăng-ten’ em vừa được mở và em háo hức ghi lại, chia sẻ lại hết với mình những điều em ‘tiếp nhận’ được. Thì sững sờ nhận ra, cái chặng đường này, cái lối đi này, hóa ra, nó đã sớm được ‘nhắc nhẹ’ trong một số đoạn kệ, đoạn thông tin mà chúng mình đã cùng nhau ‘nhận được’, từ những giai đoạn sớm đó rồi…
Ừ, nếu nó đã nằm trong một ‘lộ trình đời’ mà em cần đi và phải đi, để tròn vẹn sứ mệnh cuộc đời mình, như vốn dĩ ai cũng có một con đường ý nghĩa để hoàn thành, chúng mình hoan hỉ tác duyên cho em nó tròn vẹn. Những ngày cuối cùng được ở bên nhau, mình lại nắm đôi bàn tay em nó, xúc động mà đứng trước không gian thờ bé nhỏ trong góc làm việc của mình ở MayQ, để thêm một lần nữa mà xin thành tâm gửi gắm em vào trong sự bảo hộ, gia bị của chư Ơn Trên… Nói không đau lòng, không chua xót là mình nói dối. Chị em gắn bó thương thiết với nhau 11 năm ròng, tới từng ánh mắt còn hiểu ý nhau đến vậy, nói chia xa là xa được sao. Thế nhưng, ngày đó, mình đã rất bình tĩnh, chân thành thưa với Chư Phật, chư Hiền Thánh mà chúng mình đã hết lòng thương kính và tin tưởng, rằng, xin Chư Vị gia hộ cho em con được Tâm Bất Thối Chuyển.
Phải, trên con đường mà em đang bước vào và sẽ đi dài lâu, cần nhất, chắc là Tâm Bất Thối Chuyển.
Mừng tuổi mới của em, đứa em giờ đây đã trưởng thành của các anh chị. Chúc em tuổi mới đầy đặn ý nghĩa, an lạc khởi từ tâm, chạm được những tầng ngộ mênh mông trong bể học vô cùng, và vững bước trên con đường mà em đã dấn bước vào.
Chúng ta giữ nhau không bởi những cái ôm thể vật lý, mà là bằng sự kết nối bền chặt, tâm kết tâm, tâm đồng tâm, để sự Hiểu và Thương nhau sẽ không bao giờ gián đoạn.
Thương và tin cậy em,
(11.5.2021 – Chị Quỳnh & Toàn nhà MayQ)
Có hứa với em sẽ giữ yên lặng để cho em êm thấm lướt vào môi trường mới, sợ rằng một bài viết dẫu có nhẹ nhàng đến mấy có thể cũng sẽ xảy ra những sự xao động tâm không nên có lúc này. Thế nên, bất cứ ai hữu duyên đọc được chút bài nhỏ này, xin hãy để em ấy yên trong sự tĩnh lặng, và nếu muốn xin chỉ tỏa niềm thương và sự quan tâm của bạn bằng một lời Gửi niệm lành cho em ấy Chân cứng, Đá mềm bước vào chặng đường mới, ngay dưới bài viết này thôi… Xin cảm ơn tấm lòng của cả nhà mình lắm!
Chia sẻ bài viết