CÓ CON TUỔI CHỚM TRƯỞNG THÀNH: CON PHẢI TỰ THI ‘BÀI THI’ CỦA MÌNH, BA MẸ KHÔNG ĐƯỢC ‘THI THAY’
Khuya qua liên lạc về nhà, anh Tin bảo: Trường con vào kỳ nghỉ lễ, giống như Tết bên mình vậy, và vì thế từ đây (4/12) đến 10/1 năm mới là cả trường sẽ không dạy không học gì nữa. Mình hỏi, vậy trường không mở cửa nữa sao? Tin nói, sẽ mở đến 21/12 rồi cũng sẽ đóng đó mẹ. Vậy là coi như gần hai chục ngày, con sẽ ‘lênh đênh’ ở bển, không vô trường, không có đàn để tập, thứ làm con có thể khuây khỏa nỗi cô độc hay nhớ nhà những tháng ngày này đó ha…
Những tháng ngày này, ở nhà, Bà Út và ba mẹ (là hai tụi mình chứ ai) giống như… nín thở theo dõi từng bước ảnh chập chững tự bay vào bầu trời. Hồi trước, hồi còn ở bên này, là sự tự dò lịch đăng ký làm visa, làm xét nghiệm sức khỏe, tự dò lịch bay của các hãng, book vé bay, lên kế hoạch phòng trọ ở tạm sau khi tới London, rồi tự book xe bus đi chuyến dài về thành phố nào giờ ảnh chỉ mới được ghé qua chút xíu hồi xưa, trong thời gian ba mẹ đưa ảnh sang Anh nhập học trung học. Rồi khi ảnh qua được tới rồi, là… tiếp tục nín thở theo dõi ảnh trồi lên hụp xuống với cái vụ gian nan tìm chỗ trọ, rồi trụ lại với lịch học, lịch làm bài, chọn chuyên ngành, và tồn tại nơi đất khách. Nín thở theo dõi, chứ không can thiệp, vì tụi mình hiểu rõ, bước qua khỏi tuổi 18, là con đã chính thức bước ra khỏi ‘cái bóng phước’ của ba mẹ. Con đã phải tự mình bước vào vùng nước sâu, mà ở đó, con phải tập tự bơi; những bài thi đời con phải tự giải, mà thân làm cha mẹ không thể nào xót ruột rồi cứ đưa tay ra mà đỡ, hoặc nhào vô, mà ‘thi thay’ cho được.
Điều này, hồi đó mình chỉ ngờ ngợ cảm nhận bằng quan sát rất nhiều trường hợp quanh mình, và cả bằng trực giác, khi ngẫm ngợi lại trên chính cuộc đời mình. Cho đến khi đủ duyên lĩnh hội được Nhân số học, ngẫm dài ra trên rất nhiều cảnh đời học viên mà tụi mình nghiên cứu được, mới chính thức xác nhận: ồ, thì ra con người ta có những thời điểm gọi là ‘cột mốc quan trọng’ của cuộc đời, đánh dấu thời gian trưởng thành thực sự về mặt tâm thức. Những điểm mốc quan trọng này mỗi người một khác, tùy thuộc theo con số chủ đạo mà họ mang dựa trên ngày sinh chính xác của họ. Đó là thời điểm người ta chạm tới đỉnh cao đầu tiên của tuổi trưởng thành. Tuy nhiên, điều này mới càng quan trọng hơn nữa, đó là: 9 năm trước khi chạm điểm mốc đầu tiên đánh dấu tuổi trưởng thành đó, ai ai cũng phải lội cho qua một thời kỳ đặc biệt, gọi là giai đoạn ‘9 năm Tiền kỳ’. Mà ở đó, con người ta buộc phải lội cho qua thời kỳ này một cách vững vàng, tỉnh táo và ít mắc sai lầm nhất hết sức có thể. Bởi, tụi mình phát hiện ra, 9 năm tiền kỳ này hệt như một thời kỳ ủ mầm, dưỡng cây con, mà cái hạt chính là… cái đề thi chính, lớn nhất cuộc đời mà Vũ trụ sẽ gieo xuống cho ta, không sớm thì muộn, chỉ nội trong quãng thời gian 9 năm đó.
Có người nhận được ‘đề thi’ ngay ở đầu giai đoạn 9 năm tiền kỳ này. Có người thì đâu đó năm cá nhân thứ 2, thứ 3… Cũng có người êm ru mà lướt, đợi mãi đến tận năm cá nhân thứ 7 chuẩn bị bước vào đỉnh cao đầu tiên của tuổi trưởng thành, mới ‘hứng’ luôn nguyên cái ‘đề thi’ xiểng niểng từ Vũ trụ. Nói, như vậy là bạn không nhận được bài thi nào ư? Đâu có. Ngược lại, là bạn đã âm thầm nhận được ‘đề thi’ êm ái ngọt ngào từ Vũ trụ làm bạn mất cảnh giác, không hay đó thôi, đó gọi là ‘bài thi thuận’. Rất nhiều người trẻ tuổi chớm trưởng thành đã ‘vướng’ ngay chỗ các ‘Bài thi thuận’ này. Bước vào đời, mọi cái đều quá sức thuận lợi, làm cho những người trẻ trở nên chủ quan, thậm chí cao ngạo. Các bạn sẽ cho rằng nhờ tự mình giỏi, mình có thể làm được hết thảy, rồi từ đó sa vào kiêu mạn, thậm chí, không muốn nghe lời ai. Để rồi, đúng thời đúng khắc, ‘cú tát’ rơi xuống vào một thời điểm nào đó, bạn không đủ chuẩn bị hay tỉnh thức để chuẩn bị tinh thần, sẽ lao xuống một cách thê thảm.
Những điều này, tụi mình dặn kỹ lắm trong bất kỳ khóa học Căn bản Quản trị cuộc sống với Nhân số học nào. Và mình cho rằng, một trong những giá trị lớn nhất mà Nhân số học Pythagoras có thể mang đến giúp ích cho đời – ngay cả trong thời hiện đại này – chính là ở chỗ này. Đưa ra một lộ trình phác thảo mang tính trung dung mà, ở đó, ai ‘nhìn ra’ các ‘lời nhắc hé hé mí mí’ mà Vũ trụ đã khéo léo cài cắm qua những công thức và những con số, hẳn sẽ chủ động biết mình làm gì từ rất sớm, và vì vậy, khả năng mù mờ lao theo bản năng để rồi liên tục phải ‘thử và sai’, được giảm thiểu xuống mức thấp nhất.
Tụi mình thật biết ơn rằng trong một năm tránh dịch đợt đầu tiên, con đã về lại Việt Nam và trong thời gian một năm ngắn ngủi này, tụi mình đã kịp cập nhật, bổ khuyết cho con những giá trị tinh thần và tâm linh mà, theo lẽ thường, ít có cậu trai cô gái nào chớm tuổi trưởng thành trong môi trường suôn sẻ nào lại chịu quan tâm hay nghe theo.
Cũng như đại đa số cậu trai cô gái tuổi teen khác, lại được thụ hưởng nên giáo dục thiên về ‘khoa học thực nghiệm chứng minh’ và đậm về tư duy phản biện, con thoạt đầu đã không mấy tin tưởng vào những gì mẹ nó đang cố gắng lan tỏa đến cho những người hữu duyên, thậm chí, con chỉ vì thương mẹ mà im im thôi, chớ “trong bụng con, thấy mắc cười”. Đó là lời con thú nhận nha, thời điểm dịch chưa tìm tới.
Thế rồi, dịch tới như một cơn lốc. Và nó đưa toàn thế giới ra khỏi ‘vùng an toàn’ mà mọi người đã cố thủ quá êm ái, quá lâu. Cha mẹ nào có khá giả cỡ nào cũng không thể nào can thiệp chuyện an toàn cho con cái mình. Rất nhiều người trẻ, một phát trở nên bơ vơ nơi xứ người, thậm chí, nhiều tuần, nhiều tháng sống trong lo lắng, hoảng loạn.
Con cũng vậy. Cũng trong chính những ngày tháng đó, con mới bắt đầu chịu nghe mẹ. Khi xung quanh con không còn ai, một mình con một phòng vắng lặng, dãy ký túc xá thênh thanh chỉ còn lại lèo tèo vài phòng sáng đèn xa xa của một số bạn học sinh kẹt ở lại, những bài kinh bài kệ, câu chú mà ngày trước mẹ kêu con đọc, con chỉ cười hoặc gân cổ cãi (theo đúng tinh thần ‘phản biện’) lại chính là ‘thuốc tinh thần’ cứu con ra khỏi sự hoảng loạn, giữ con được cảm giác ‘Được Ơn Trên che chở’, và bình yên… Và cũng chính trong những ngày tháng đó, con trưởng thành hơn một bậc. Những gì dọc dài theo hành trình lớn khôn của con vượt qua thời dịch giai đoạn đầu và thu xếp để tự tìm về lại được Việt Nam, mình đã từng có những bài viết chia sẻ trên trang mình, năm ngoái.
Để rồi, trong một năm đó, con bắt đầu nhìn những gì mẹ chia sẻ, mẹ truyền đạt lại cho mọi người với một cái nhìn nghiêm túc hơn, trân trọng hơn.
Con bắt đầu gật gù khi mẹ đưa ra những dẫn chứng, về những cảnh đời cụ thể, những con người cụ thể, với những dữ liệu Nhân số học cụ thể mà ở trên đó, kết quả đời sống của họ khác biệt thật rõ nét khi dựa vào quá trình cố gắng của mỗi người, có ý thức hướng về sự lạc quan, thiện lành và tích cực hay không, và đặc biệt, có ý thức tu dưỡng thân tâm hay không… Con chịu theo mẹ qua những lớp học về Quản trị cuộc sống với Nhân số học, mà ở đó, con đã tham dự lớp cấp độ 1, và cấp độ 2 như một học viên chính thức. Nghĩa là, cũng ngồi lắng nghe, ghi chép, chia nhóm thảo luận, và phân tích trên chính những dữ liệu của cuộc đời mình. Và đã nhìn ra nhiều điều về đường đời của chính mình.Những ngày tháng này, mình thật biết ơn vô cùng… 🙏🏻🙏🏻🙏🏻
Bởi vì, ở tuổi 19, con đã biết, con là người thuộc con số chủ đạo là 9, nên suốt đời đi theo hướng cống hiến và phụng sự cuộc sống. Điều này đã dần dà giúp con chọn nhánh Âm nhạc Cộng đồng để đào sâu và nghiên cứu, để sau này con có thể dùng chính âm nhạc để chữa lành hay tưới tắm cho đời sống tinh thần của con người, của cộng đồng. Ba và mẹ ấm áp biết bao về điều này.
Ở tuổi 19, con đã biết, biểu đồ ngày sinh con hoàn toàn trống trục 4-5-6 và 7-8-9, tương đương với mũi tên dễ Uất giận và Thụ động. Nên, khi bắt đầu vào giai đoạn đặc biệt ‘9 năm tiền kỳ’ mà con đang bắt đầu bước vào năm cá nhân thứ 2, ‘đề thi’ nối tiếp ‘đề thi’ liên tục dội xuống con, con biết cố gắng kiểm soát sự dễ xuống tinh thần của mình bằng những nỗ lực tự đăng bài lên các trang web cho thuê nhà, và tự làm bài giới thiệu mình, để cơ hội tăng thêm được một chút. Thời điểm đó, có một số người khuyên, mình (là mẹ Tin nè) nên chăng làm một bài post trên trang mình, để giúp con tìm dễ hơn, vì đàng nào, trang mình cũng hơn nửa triệu người theo dõi, chẳng lẽ không kết nối được ai để giúp con một tay ở xứ York… Mình chỉ cười cười, rồi giữ yên. Cũng chính vì mình ý thức rõ, cái điều mà mình đã nói ngay từ đầu bài đó: Khi con đã bước qua khỏi tuổi 18, đặc biệt là khi con đã chính thức bước vào giai đoạn đặc biệt ‘9 năm tiền kỳ’, mọi khó khăn thử thách trùng trùng dội xuống con đều là ‘đề thi’ hết mà! Mà đã là ‘đề thi’, thì chính con phải là người tự giải. Ba mẹ nào sốt ruột nhào vô ‘gỡ giùm’, vậy là coi như ‘sai lộ trình’ rồi! Để rồi sau đó, con vẫn sẽ lại chịu thêm một số ‘đề thi’ khác, còn hóc búa hơn, rót xuống tiếp cho con thôi hà…
Ý thức được điều này, tụi mình chỉ giữ bình tĩnh hết sức có thể, và giữ sự sáng suốt cần thiết để, chỉ ở bên cạnh con, sau lưng con, mà khích lệ, động viên khi con nản lòng, an ủi khi con buồn khổ, làm ‘chính trị viên’ vạch hướng mí mí cho con tự chạy… Và chỉ là như vậy. Để rồi, riết rồi thằng nhỏ cũng nhận ra, và bắt đầu thích nghi với ý nghĩ, rằng mỗi khi có điều gì khó khăn lại đến, nó lại cười, nói, rồi, lại thêm ‘bài thi’ xuống nữa rồi ba mẹ ơi 😅 Xong rồi lụi hụi kiếm đường giải, chứ không có còn nhũn ra như con chi chi nữa 😁 Vì con đã nhận dạng được rõ rồi, dạng ‘đề thi’ mà Vũ trụ đang thân ái tặng cho con liên tục thời gian này, thuộc chuỗi ‘bài thi nghịch’, là chướng duyên trùng trùng, coi con có nản lòng không, có bỏ cuộc không…
Và kỳ diệu thay, tụi mình cảm nhận được. Con đang dần ‘điền thêm con số 5 ảo’, ‘điền thêm con số 7, số 8, số 9 ảo’, bằng chính cố gắng chia sẻ, kết nối với người lạ nơi xứ xa, dấn thân vào trải nghiệm thực tế dẫu ‘chua lè’ (là tính chất số 7), chuyên cần đọc kinh, niệm Phật, viết những điều biết ơn và thực hành Ho Oponopono hàng ngày (là tính chất số 8 ), và đang đưa ra các kế hoạch dài hơi để tự bươn qua gần 40 ngày trống trơn một mình nơi chỗ người người đón Tết ấm áp gia đình (là tính chất số 9). Là con đang tự động lấp đầy những chỗ trống trong biểu đồ ngày sinh tự nhiên của con, một cách đầy tích cực, để dần thoát ra khỏi sự dễ tuột mood, uất giận khi không đạt được điều mình mong muốn, hay thoát khỏi tính thụ động kiểu ‘gà công nghiệp’ mà rất nhiều chàng trai cô gái trẻ sinh sau 2000 bị mắc do trước đó quá được ông bà bố mẹ cưng chiều. Và con cũng đang từng bước tự chủ động phát huy trục 1-2-3 thật đẹp mà con tự nhiên có được, chính là mũi tên Kế hoạch thật lý tưởng, mà nào giờ, nếu như không biết tự soi mình với Nhân số học, con sẽ không bao giờ phát giác ra, mà sẽ để tính thụ động nổi trội chiếm lĩnh mất!
Bởi vậy mình mới nói, ở thời buổi này, làm bạn đồng hành cùng con giai đoạn chớm trưởng thành không hề là điều dễ dàng. Đặc biệt là trong bối cảnh thế giới mông lung, chưa ai dám xác định rồi chúng ta sẽ đi về đâu này. Ở trong đó, bậc làm cha làm mẹ – là hai đứa chúng mình – đang bình tĩnh duy trì một trái tim ấm nóng cùng một cái đầu lạnh vừa phải, để đứng đủ xa xa để không nhảy vào can thiệp ‘đường giải các loại đề thi đời’ của con, đồng thời cũng phải đủ sáng suốt mà nhào vô ở sau lưng, ở bên cạnh, tiếp cho một hơi nước, một lời khuyên, một ‘lời nhắc mé mé’… 😄 Mà muốn vậy, bản thân hai đứa mình đây cũng phải đang không ngừng tu dưỡng mỗi đứa mỗi ngày. Luyện cho năng lượng tự thân đủ ổn định để vững chãi dài lâu. Luyện thân cho đủ khỏe mạnh để chạy trường kỳ với con, luyện trí đủ thông suốt mà nhìn được chuyện này chuyện kia mà bày cho con, và luyện tâm đủ cân bằng tĩnh tại để… không bị cái ‘lên bờ xuống ruộng’ của thằng con kéo mình rối theo.
Haha, bởi vậy, làm cha làm mẹ thời bây giờ cũng khó lắm chớ bộ. Nhưng, thật sự, mình biết ơn và biết ơn lắm giai đoạn đặc biệt này, khi mình được giao một nhiệm vụ đặc biệt: vừa duy trì cho tốt bản thân, vừa cùng với ‘đồng tác giả’ mà rèn giũa, uốn nắn một công dân sắp sửa trưởng thành trở thành một con người vững chãi, biết sống tự lập, có trách nhiệm, có lương tâm, và được việc. Và mình tin, với sự cố gắng đều đặn mỗi ngày, cùng với sự nỗ lực chung, tụi mình sẽ làm được, và làm tốt nhiệm vụ này 😊
Mà tự nhiên mình cũng tin, đã hai đứa mình làm được, thể nào các ông bố bà mẹ khác cùng có con đang trong độ tuổi chớm chớm trưởng thành cũng sẽ làm tốt được thôi. Miễn là mình ý thức được sức mạnh tiềm tàng của mình, và mình chịu khó… moi nó ra, và mình cố gắng, héng 🤗
Thương lắm!
(5.12.2021 – QH, mẹ anh Tin)