NHỮNG CÂU CHUYỆN MÙA VALENTINE 2022

>
>
NHỮNG CÂU CHUYỆN MÙA VALENTINE 2022

Xin được nói trước, bài viết hôm nay sẽ rất dài 😊 Nhưng với những ai cảm thấy mình phảng phất đâu đó trong đây, xin chịu khó nhín chút thời gian mà nhìn qua, nha.

Ngày hôm nay thật là đặc biệt. Buổi tối hôm nay, 14/2/2022, mình bước vào buổi đầu tiên lớp Cấp độ 3: Sống An hòa với Nhân số học. Là khóa học hướng về sự giải quyết rốt ráo những tồn mắc giữa người và người, để rồi qua đó, những ai hữu duyên đi qua lớp này sẽ thấy mình sống được an hòa hơn, vui vẻ hơn, yêu thương hơn…
Trong lớp học hôm nay, mình chảy cả nước mắt khi kể về một câu chuyện của một cô học viên lứa đầu tiên, đã trải qua đến cấp độ 4 từ đầu năm ngoái. Thật ra, trước khi tụi mình có duyên biết được về Nhân số học và mở được các lớp Quản trị cuộc sống với Nhân số học, cô ấy từng là một ‘mối ruột’ của những chuyến đi về các vùng đất tâm linh đặc biệt của nhánh MayQ Go nhà chúng mình. Cả các buổi Đại cộng hưởng của nhà MayQ, cô ấy cũng hiếm khi vắng mặt.
Mà thật ra, mọi chuyện còn bắt đầu trước đó nữa, khi cách đây ba năm, trong số hàng trăm tin nhắn gửi vào inbox trang FB tụi mình mỗi ngày, tụi mình nhận được một lời tự sự khá dài, từ một nữ bạn đọc chưa biết mặt. Em nói em là một người phụ nữ đau khổ vì chồng, chồng em gây ra cho em không biết bao nhiêu nỗi đau, thương tổn từ thể xác đến tinh thần, khiến em không dưới vài lần nuôi ý định tự tử. Và trong một lần gần nhất suýt chút nữa thì tự tử thật, em ấy vô tình lướt FB và đọc phải một bài viết của mình. Mình cũng không nhớ rõ bài viết ấy em đọc mình đã viết về điều gì, chỉ nhớ là, sau khi đọc xong, em ‘ngộ’ ra cái ngốc của sự tự tử, và em quyết định… tạm thời không tự tử nữa!
Rồi sau đó một vài đêm, em nằm mơ thấy Phật Bà Quan Âm hiện ra, chỉ cho em một con đường sáng sáng luồn qua một cái hầm tối hù. Thức dậy, em nghĩ, phải chăng Phật Bà đã ‘sai’ mình (là bạn QH nè) tới dẫn em đi, tìm được con đường có cái hướng sáng sáng đó, để cho em vượt qua mà thoát cái khổ trầm kha em đang chịu đựng. Và em nói, em tin chị. Em tìm hết mấy bài chị viết mấy clip chị nói, em nghe em đọc cho bằng hết, và giờ chị bày gì em nhất định sẽ nghe theo, để làm theo đây!
Thú thiệt, ở vị trí đặc thù của tụi mình, tụi mình được trui rèn phản xạ… là tiếp nhận thông tin vậy thôi, chớ không có vội tin ai hết á! Và vì vậy, khi em ấy xuất hiện trong các chuyến đi tâm linh gần xa của nhà MayQ, mình lặng lẽ quan sát em ấy trong sự dè dặt và cẩn trọng. Một năm sau, đủ duyên, tụi mình lĩnh hội được Nhân số học và mở lớp, em ấy cũng xuất hiện trong mọi lớp đầu tiên. Em học nghiêm túc, và cũng một câu nói em luôn khẳng định với mình: “Em tin chị. Chị bày cái gì, em làm theo hết!”
Những ngày đầu còn trong giai đoạn ‘vỡ lâm sàng’ các ca phân tích mẫu đầu tiên cho Giải tích Mandala, sẵn đang có hồ sơ của cả mấy mẹ con nhà em trong tay qua một chuyến đi, mình ngó qua, thì hỡi ôi, trách sao cuộc đời em đầy thăng trầm, ‘bầm dập’. Biểu đồ Mandala của em hội tụ đủ bao nhiêu con số kêu bằng ‘thay lời muốn nói’! Mà càng ‘thay lời muốn nói’ hơn nữa, là… mấy cái biểu đồ Mandala của các con em kìa! Chúng nó như muốn nói, người mẹ mà cứ bướng bỉnh, trì hoãn việc quay vào bên trong và quán chiếu, tu-tập, rồi các ‘đề thi phụ’ là các con em sẽ từng bước từng bước mà trổ!
Tới đây thì mình mới thực sự tin rằng, những gì em từng thú nhận với mình về nỗi khổ trần ai em gặp với người chồng, về cả những lần suýt tự tử không thành của em nữa, đều có thể là sự thật. Và mình nói với em, nếu giấc mơ của em về Phật Bà là thật xảy ra, thì em nghe lời chị, tập trung vào sám hối cho đàng hoàng, miên mật. Sám hối cho đủ, ắt mọi chuyện sẽ biến đối!
Mà chuyện cũng nào đâu đơn giản. Trong hành trình em gắn bó với những lời khuyên về sám hối, tu tập của mình, chướng duyên nối tiếp chướng duyên với chồng lại tiếp tục nảy sinh, khiến em không ít lần phải nghiến răng mà nuốt hận vào lòng. Nhưng em nghĩ tới lời mình dặn và ráng tiếp.
Rồi ở lớp cấp độ 2, Thấu hiểu cuộc sống với Nhân số học, mình dạy em và các bạn trong lớp về sức mạnh của phép chữa lành Ho’Oponopono. Mình đặc biệt kéo em ra, dặn em, bằng mọi giá phải thực hành sám hối thêm bằng bốn câu xin lỗi và xin tha thứ với người chồng mình. Em thú nhận, những tháng ngày đầu tiên, việc nhìn gương mặt người chồng qua tấm ảnh thôi cũng khiến em khó chịu hết sức, nhưng em ráng, dùng kỹ thuật ám thị mà ‘đọc đại cho qua’. Thì kỳ lạ thay, sau một vài tuần ‘ráng đọc như kỹ thuật’, em bắt đầu đọc bốn câu “Em xin lỗi. Hãy tha thứ cho em. Cám ơn anh. Thương lắm!” bằng những cảm xúc thực sự! Nghĩa là, em bắt đầu cảm nhận sự rung động khi em đọc những câu tình cảm như vậy, với người chồng mình cực kỳ hận thù. Và kỳ lạ hơn, em quan sát lòng mình, mới phát hiện ra…, từ khi nào, em đã chuyển cái cảm giác hận thù ấy, thành… chút xíu tình thương dành cho anh chồng mình mất rồi?
Đó là cảm giác lo lắng xót xa, khi chồng đi làm về muộn. Nhiều năm dài trước thì hay rồi, anh mặc anh, tôi mặc tôi, ở cùng một căn nhà rộng thênh thang mà mỗi người một tầng, tự quy định ngầm là không ai dính líu đến ai. Đó là cảm giác muốn quan tâm lại ‘người ta’, không dám mơ mộng gì xa xôi, chỉ là quan tâm nhau như những người ‘bạn cùng nhà’…
Mà khi ta đã phát khởi chút quan tâm lo lắng, đối phương sẽ cảm nhận được. Đầu tiên, là sự… kinh dị, kiểu “Không biết bà này lại đang ủ thuốc gì”. Thế nhưng cô học viên của mình không hề nhũn chí. Em… tỉnh bơ, dùng yêu thương mà hâm lại từ đầu cả một khối băng đã lạnh lẽo dày đắp quá lâu. Anh có phủi ra vì… không quen được nhẹ nhàng như vậy, em kệ, bữa sau lại nhẹ nhàng quan tâm với anh tiếp. Cùng lúc đó, thực hành song song tất cả các kiểu sám hối mà tụi mình chỉ, từ Ho Oponopono, tới đọc Lương Hoàng Sám, lạy sám hối… Trong đó em bảo “Ho’Oponopono chị dạy, với em như cái phao cứu sinh mà em không dám buông xuống dù chỉ một ngày!”
Lên đến lớp cấp độ 3 đầu tiên, mình nhớ đó là một lớp dạng offline, em đã trở thành… một hình mẫu sáng, để khuyên biết bao nhiêu bạn nữ học viên khác vẫn còn đang ‘ghim một bụng hận thù với chồng’. Em chỉ nói đơn giản, ‘Bài thi của mình vẫn chưa xong đâu, nhưng mình biết, đây là con đường duy nhất giải thoát cho mình thực sự, nên mình đang cố gắng từng ngày. Mà mình đã có chút kết quả ban đầu, thì tin rằng các bạn cũng sẽ được như vậy!”
Lên được đến lớp 4, cũng là lớp offline, thì… không chỉ có em, mà vài bạn nữ trước đó từng được em truyền cảm hứng cũng đã có những quả ngọt nhất định để ‘báo cáo’. Trời ơi tụi mình mừng!
Và kể từ đó đến nay, câu chuyện về em luôn là một trong những ‘ví dụ kinh điển’ mà mình luôn kể lại tại tất cả các lớp học cấp độ 3, cho cái sự ‘lật tình thế, lội ngược dòng’, để chuyển oán thành thân, chuyển hận thành thương mà ta hoàn toàn có thể làm được, giống bạn.
Vậy, điều gì làm cho tối nay, câu chuyện mình kể về em, mà cũng không phải là lần đầu, lại khiến cho mình chảy cả nước mắt như vậy?
Là vì ngẫu nhiên cùng sáng hôm nay, buổi sáng ngày 14/2/2022, ngày trong mắt mọi người là Lễ Tình Nhân Valentine’s Day – hay mở rộng ra, là ngày cho Tình Thương Yêu đặt theo hạnh nguyện của Thánh Valentine bên đạo Công giáo, em chuyển cho mình một tin nhắn đặc biệt. Em viết: “Sáng nay nhân ngày lễ tình yêu, em đã… thả thính với chồng em 😄” Và chắc cũng vì thương và tin mình lắm, em ấy bí mật chia sẻ với mình tin nhắn em ‘thổ lộ’ với chồng. Trong đó, em nói, em muốn mình cùng nhau già đi, và em rất trân quý gia đình nhỏ của mình và thương các con vô bờ, nên mong chồng cùng em giữ gìn và vun đắp nhen. Em cũng nói, cuộc sống em từ đây đến cuối đời chỉ biết đến Phật pháp, tu sửa bản thân và toàn tâm toàn ý cho gia đình nhỏ của hai vợ chồng. Cho nên, em mong chồng cùng đồng hành với em nha. Và… em nói, “Thương chồng!”
Ta nói, cái kẻ được đọc tin nhắn ‘ké’ với người ta thôi là mình, mà ngay trong buổi sáng, đã muốn cay cay mũi. Tới tối kể lại cho các bạn học viên lớp 3OL07 nghe thì chảy cả nước mắt luôn rồi. Mà là nước mắt vì xúc động, vì thương, vì vui đó 😊
… Mình đã dự định, sau khi xong lớp rồi sẽ gõ lại câu chuyện này cho các bạn trang mình đọc, trong đầu còn nhác nghĩ tới cái tựa “CÂU CHUYỆN ĐẸP MÙA VALENTINE 2022”. Xong rồi lớp học chưa kịp kết thúc, cái tựa này đã không có cơ hội thượng lên đầu bài viết này của mình nữa.
Là vì chỉ còn mươi phút nữa lớp kết thúc, thì mình nhận được một câu chuyện nữa. Câu chuyện này cũng có liên quan đến ngày lễ Valentine, giữa hai con người cũng đang là vợ chồng, mà ai – theo con mắt mình, cũng đều là những người thiệt tốt, thiệt dễ thương. Vậy mà, không biết bị cái chướng duyên cản trở ngăn che gì, mà họ ngày càng lạnh đi với nhau, ngày càng không tìm ra được tiếng nói chung với nhau. Thiệt ra, bởi cái đầu mình bây giờ toàn là dữ liệu Nhân số học, thành ra chỉ cần ngó vô một phút hai biểu đồ của hai vợ chồng, mình đã vạch ra được ‘rẹt rẹt’ lý do gì họ vướng vào trong hoàn cảnh này, và thậm chí, không phải một nguyên nhân, mà nó là cả một sự tổng hợp của cả một chùm nguyên ngân gần và xa, tâm lý và tâm linh, đời này hay ‘ân oán nợ nần’ nhau từ ai biết đời kiếp nào. Mà nó rõ ràng đến cái độ mà, thiệt lòng, chỉ cần là một học viên học cho đàng hoàng tới nơi tới chốn tới cấp độ 3 với tụi mình thôi, hẳn các bạn sẽ nhận ra, mấu chốt cái ‘nội kết’ giữa hai người các bạn nằm ở đâu, và các bạn cần làm gì để giải quyết cho xong những ‘nội kết’ này, thì chắc hẳn, sự lạnh lẽo này sẽ dần được sưởi lên, và tan dần… Vậy mà, nó vẫn không làm được, bởi vì cũng thật éo le, một người trong số này thì có vẻ hoàn toàn không tin gì vào Nhân số học, còn một người kia thì… dẫu có rất tin, cũng bị cái chướng duyên cản trở khiến cho hết lần này đến lần khác vẫn chưa thể nào ngồi cho yên, cho trọn vẹn ở một lớp Cấp độ 3 của Sống An hòa với Nhân số học, để bạn được thực sự thuyết phục rằng: người người đến với nhau trong cuộc đời này là do nhân duyên mà dắt, một là để báo ơn nghĩa, hai là để… đòi nợ, báo oán! Làm sao nhận diện được? Chỉ cần nhìn mối quan hệ hiện tại, thấy nó có cái gì đó… sai sai, hỏng ổn, là lập tức phải biết ‘truy quả tầm ngược lại nhân’ mà biết chắc chắn, rằng ‘người ta’ đang tới để ‘đòi nợ’ mình đó! Mà, có những cái nợ thuộc về ân tình, chỉ có thể dùng ân tình để xoay chiều, biến chuyển. Còn ngày nào anh hoặc cô mà không nhìn ra điều mấu chốt này để trả lại phần ân tình bị trót thiếu, thì… chuyện còn dài dài, dài dài, dài dài… nha!!!
Mà tiếc thay, chuyện nó nào đâu có dài dài, lạnh lạnh như thế mà nó yên ổn được? Rồi theo đúng quy luật biến thiên của tự nhiên, chuyện không được giải quyết, sẽ còn… mọc ra dài dài thêm nữa chứ, phải không? Thế là, những giờ phút sau khi kết thúc lớp học tối nay, lẽ ra để dành gõ những dòng xúc động và vui vẻ của ‘Câu chuyện đẹp mùa Valentine’ kể trên, mình lại phải dành để… hết nước hết cái mà đi khuyên nhủ người trong cuộc trong câu chuyện phía sau này. Khuyên mà trong lòng thấy buồn mênh mang, buồn vô tả, khi nhận thấy rằng, khi người ta chưa đủ duyên để nhận, thì có đặt người ta sát bên cạnh ‘thuốc giải’, người ta cũng sẽ chưa đủ duyên để mở nó ra, mà giải đâu mà…
Thuốc giải của người trong cuộc này ở đây, chính là phương pháp sám hối bằng mọi phương cách, mọi phương diện, mà em học viên ‘điển hình’ của mình đã miên mật thực hành ở trên! Và, cũng như mình luôn khuyến khích các bạn học viên của tụi mình, MIỄN LÀ các bạn CHỊU bắt tay vào thực hành, KIỂU GÌ các bạn cũng sẽ chạm tới ngày thành công viên mãn, nhanh thì vài tháng, chậm thì một năm, MUỘN NHẤT, cũng chỉ BA NĂM mà thôi! Ba năm, nói ra nghe có vẻ rất dài, nhưng mà đâu phải bạn chịu khổ não trầm kha trong suốt ba năm ấy rồi ‘đùng một cái’, đủ ba năm, mọi chuyện lật trở? Bạn thấy đó, đó là cả một hành trình sáng lên từ từ, nhẹ nhõm từ từ. Để rồi trong hành trình đó, chính bạn là người cảm nhận rõ, đâu đó giữa những cơn ngột ngạt vẫn còn đó, sẽ là những đoạn nắng thanh tao, mây nhẹ trôi, và bạn cảm thấy, những nỗ lực của bạn là có kết quả nhất định, đủ để bạn đủ ‘hởi lòng hởi dạ’ mà cố gắng tiếp!
Mình cứ nhớ mãi câu cuối cùng em học viên ấy trao đổi với mình, trong lần gặp gần đây nhất. Em ấy nói, “Em cứ ngẫm nghĩ, vì sao ổng ở ngoài với bao người thì dễ thương, mà chỉ với mình ổng không dễ thương? Vậy là em nói, vì mình nghiệp với ổng nặng quá nên mình chưa có hưởng được sự dễ thương này của ổng, nên em ráng sám hối càng dữ nữa!”
Vậy nên, bước ra khỏi ngày Valentine 2022, mình còn ngồi cặm cụi gõ nốt những dòng cuối cùng này. Bài viết này, rốt cục trở thành “NHỮNG CÂU CHUYỆN MÙA VALENTINE 2022”. Vài câu chuyện mang các cung bậc cảm xúc khác nhau, để cho những ai có thể đồng cảnh ngộ cùng ngẫm nghĩ thêm.
Vài tháng trở lại đây, chắc cái đề thi Vũ trụ đang gửi xuống cho mình là quan sát những cặp đôi vợ chồng lâu năm cùng hành xử, tương tác với nhau thế nào trong những quy luật tác động từ những ‘tín hiệu’ ẩn ẩn, hé hé từ nhưng dữ liệu Nhân số học. Đã từ lâu, mình đã cố gắng học cách bình thản buông xả, không ôm đồm để vướng mắc những điều là nỗi khổ, niềm lo của những người quanh mình vào làm nghiệp của mình. Mình hiểu, mỗi người đến cuộc đời này phải tự giải, tự bước qua những bài thi lớn nhỏ, nhẹ nhàng hay trầm trọng của chính mình, mà không ai có thể thi thay. Cho nên, những tháng ngày qua, mình đã bước vào các lớp Sống An hòa với Nhân số học với một trái tim thật nhẹ nhõm. Hết lòng truyền đạt, hết lòng chia sẻ, nhưng cũng không vướng mắc hay mong cầu gì. Có lẽ chính vì tâm thế ‘gieo không mong cầu’ như thế, mà đã có hàng trăm trường hợp học viên các khóa của chúng mình lật trở thành công, mang đến cho tụi mình một niềm tin càng ngày càng vững, rằng phương pháp của tụi mình thật sự hữu ích. Mấy tuần gần đây, ngẫu nhiên dồn dập tới vài bài thi khó, những case cần ‘sống an hòa’ giữa vợ với chồng này lại không phải đơn thuần là những người mình chỉ nói ‘buông xuống là được’. Và mình nhận ra, cứu bản thân ta được hay không, rốt cục cũng chỉ có bản thân ta mà thôi!
Và mình cũng nhận ra, không phải ai tụi mình cũng đủ duyên để làm cho họ hiểu thấu. Xa tận chân trời, đủ duyên cũng giúp được. Gần ngay trước mắt, mà thấy đường đi còn xa quá, ai ơi…
Có lẽ, những cặp đôi vợ chồng này, họ đang thi bài thi khó của chính họ, mà đồng thời, họ cũng đang đồng loạt gieo những cái ‘đề thi phụ’ – cũng khó không kém, cho mình.
Nếu thực sự rốt cục, sau bao nhiêu nỗ lực tự tụi mình, một số những cặp vợ chồng này ủ nhau lại thương gần, có hậu giống như nỗ lực lội ngược dòng của cô em học viên ‘điển hình’ kia của tụi mình, nó sẽ chứng minh, ờ, tụi mình đã lại tăng được một ‘đô’ trong việc giúp hóa giải những bài thi rất khó rồi. Còn nếu thực sự, rốt cục họ vẫn lăn trôi theo những vòng quay khắc nghiệt của sự ‘Không đủ duyên để nhận ra và rốt ráo chuyển mình’, thì có lẽ, bài học mình nhận ra chính là, phải học chấp nhận một sự thật: Không phải ai ta cũng có thể giúp được, dẫu cho là những người thương yêu nhất, thân gần nhất, những người ngay cả nằm trong nhóm những người ‘không thể nói buông xuống là được’.
Vậy, trong trường hợp nào, thì mình cũng nói, Gửi niệm lành cho các bạn. Với tình thương sâu sắc. Mong tha thiết, một ngày đủ duyên, các bạn rồi sẽ có đủ cơ hội để tự mình nhìn ra, và bước ra khỏi những phiền não, nghiệp chướng trần lao này một cách đẹp đẽ nhất, tròn vẹn nhất.
Bởi vì, cho dẫu thế nào, mình vẫn một lòng tin rằng, con người ta đến đời này là để vượt qua những bài thi, để cảm ngộ những bài học sâu sắc về nhân sinh. Và, một khi ca khó trầm kha cỡ vậy mà cô học viên ‘điển hình’ kia của tụi mình còn lội ngược dòng ngoạn mục, thu hái được quả thật ngọt ngào. Chẳng lẽ các bạn lại không làm được sao? 🤗
Thương lắm!
(Muộn mùa Valentine 2022, 14.2.2022 – QH & MayQ Team)
⛅️ Đi kèm bài viết này sẽ không có bất kỳ một hoa, lá, trái tim nào. Mình muốn chọn tấm ảnh mình bắt lại bầu trời xanh mây trắng sáng nay, lúc mình nhận và đọc được tin nhắn ‘Thổ lộ Thương chồng’ của cô học viên ấy của tụi mình. Lúc ấy bầu trời ngẫu nhiên rợp mây, tạo thành phảng phất một hình dáng đầu chim bồ câu và một bên cánh. Lúc đó, tụi mình vừa xong một lễ nguyện cầu và phóng sinh cho một mớ cá, ếch…, ngắm nhìn tụi nó lóc lên những lá sen ngồi nghe kinh kệ rồi chớp chớp mắt nhảy đi, ta nói lòng nhẹ nhàng khó tả. Ngày hôm nay, thiệt tình với mình, mang ý nghĩa của ngày chuẩn bị rằm, là ngày mà mình nên làm nhiều việc tốt. Nên ở nhà mình hôm nay cũng có kỷ niệm gì đâu nè, hihi, hai đứa bạn già với nhau bầu bạn bên nhau trong cùng một ngôi nhà, bạn về hưu rồi, tối ngày cặm cụi chăm sóc cây cỏ ngoài vườn, mình ở trong nhà học rồi dạy, thi thoảng chạy ra vườn ngắm chút thành quả cho bạn vui lòng… Cảm thấy, chỉ cần mình thương nhau, ngày nào cũng là ngày của tình thương hết, và các bạn đừng có bị bao nhiêu post với hình ảnh hoa với quà với celebration tràn ngập trên mạng ‘hù’ bạn nha! Hihi, cánh chim bồ câu từ mây này an lành ghê nè, sẽ mang lại thật nhiều bình yên cho những ai cảm thấy mình phảng phất trong câu chuyện này, nhen! Thương lắm.
Chia sẻ bài viết

Start typing and press Enter to search

Shopping Cart