ĐẠI CỘNG HƯỞNG ẤN ĐỘ – NEPAL: HỒ THIÊN LÂM TÌ NI

>
>
ĐẠI CỘNG HƯỞNG ẤN ĐỘ – NEPAL: HỒ THIÊN LÂM TÌ NI
MC Quỳnh Hương cùng đoàn đại cộng hưởng Ấn Độ - Nepal ngồi thiền tại Hồ nước thiêng ở vườn Lâm Tì Ni

[Đại cộng hưởng Ấn Độ – Nepal, 11.02 – 16.02.2023]

Bài 3: SÁNG TỪ NƠI PHẬT SINH RA…CHIỀU ĐẾN NƠI PHẬT NHẬP DIỆT

Ngày thứ ba trong hành trình Đại cộng hưởng Tứ Động Tâm trong lịch trình hiện có của nhà MayQ luôn là một trải nghiệm đặc biệt: Sáng được ngồi tại nơi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni được đản sanh, vườn Lâm Tì Ni, và chỉ trong một ngày, đến chiều, đã được đảnh lễ nơi Đức Phật nhập diệt, Tháp Đại Niết Bàn. Trải nghiệm này, nói một cách nào đó, vẫn luôn là một minh chứng trực quan sinh động cho giá trị vô thường, vốn vẫn là điều Đức Phật Thích Ca luôn muốn giảng dạy, truyền tải cho mọi chúng sanh hữu duyên.

Buổi sáng sớm, chúng mình rảo bước đi trong đêm tối mờ mờ bên trong khuôn viên Vườn Lâm Tì Ni. Trời chỉ còn 12 độ C, khá lạnh. Từng bước chân qua, lại không khỏi nhớ đến lần đưa đoàn 355 người cũng đến viếng Vườn Lâm Tì Ni này trong chuyến Tứ Động Tâm trước, và đã chịu phải cơn mưa bất thường cuối mùa nặng nề trong trong lịch sử 21 năm qua của xứ Ấn… Ngày ấy, nước ngập đến lấp xấp quá mắt cá chân, và bất cứ ngôi chùa nào chúng mình đập cửa xin cho vào ngồi đọc kinh cộng hưởng đều bị từ chối không mở cửa. Vậy mà, như một sự kỳ diệu của sự sắp đặt từ Ơn Trên, đi vào khu kiểm tra hành lý tại cổng vào ngôi đền chính – Maha Devi Temple, lại đội nhiên gặp người quản lý khu đền che dù đi ra. Để từ đó, chúng mình xin phép được vào bên trong khu đền thờ, ngồi ở đó, đọc Kinh Phật Bổn Sanh và lạy sám hối… Đó cũng từng là phút giây động tâm thật sự, đối với rất nhiều thành viên trong chuyến Đại Cộng Hưởng Tứ Động Tâm vừa rồi.

Thế còn chuyến này, với tình hình thời tiết khô ráo trong một ngày cuối đông như thế này, mặt trời lên rất muộn, chúng mình đi vào lúc năm giờ sáng, vẫn là một màn đêm đen. Trong đêm tối, trăng hạ ngươn vẫn sáng vằng vặc trên bầu trời không một gợn mây, chiếu sáng ngọn cây bồ đề to đối diện đền Maha Maya Devi bên kia Hồ nước thiêng nơi Hoàng hậu Maya từng tắm trước khi bước lên bờ và hạ đản sanh Thái tự Tất Đạt Đa trong lịch sử. Chúng mình chọn ngồi ở vị trí đối diện đền, ở những bậc thềm hồ phía cội bồ đề già. Ngưỡng về phía đền, ngôi đền giản dị không quá nhiều hoạ tiết trang trí cầu kỳ, với một số những ngọn đèn vàng ấm áp, bỗng dưng nổi bật trong tầm nhìn như một sự thân thiết kỳ lạ.

Chúng mình bắt đầu thời cộng hưởng tinh mơ bằng một thời thiền tĩnh tâm. Đây đã là lần thứ mấy, mình không rõ, kể từ ngày mình tự nhiên nhận ra được, Hồ nước thiêng nơi vườn Lâm Tì Ni không đơn thuần chỉ mang tính thiêng liêng trong sự bái ngưỡng, nó còn mang những giá trị tâm linh không thể giải thích, cũng không thể nghĩ bàn, trong sự trợ giúp một số người hữu duyên buông xả những kết mắc, oan trái hay nặng buồn vương mang nhiều năm tháng, và mang lại sự tái sinh…

Ngày đó, từng vì lời khẩn khoản của một em gái nhân viên cũ của MayQ, mình ‘thay lời muốn nói’, khuyên nhủ các em bé em gái ấy từng bỏ thai có vẻ vẫn đang đi theo em, nhẹ nhàng buông mẹ đi mà ở lại Hồ, để được Mẹ Maya yêu thương bằng lòng từ bi bao dung rộng lớn, cùng được tu tập và sớm siêu thoát, sinh lại cảnh giới tốt đẹp. Thì không ngờ sau buổi tĩnh tâm đó, đã có thêm hàng chục nữ thành viên khác trong cùng đoàn cũng chạy đến ôm mình khóc, nói em ơi/chị ơi, sao em/chị nghe ra tiếng lòng chị/em hay vậy, đã giúp em đưa được những em bé trong lòng em xuống được với Hồ thiêng rồi…

Những chuyến sau nữa, có thêm một số anh cũng nặng lòng, với những vấn đề tương tự…

Những chuyến sau nữa, lại phát sinh có một chị sống ở nước ngoài, đang quá đau khổ vì người chồng thương yêu ra đi rất đột ngột, khiến chị chới với và mãi vẫn không học được cách sống thiếu anh…

Những lần như vậy, chúng luôn phát sinh cho mình biết trong vài ngày trước ngày đến với Hồ thiêng Lâm Tì Ni. Và từ chỗ vẫn nghĩ chuyện ngẫu nhiên trùng hợp thôi, trong mình bắt đầu hình thành nên một trực giác mờ mờ, rằng, có thể, những nhân vật ẩn mình bên trong, đàng sau những thành viên ấy của các đoàn trước đây của chúng mình, họ đã mong muốn có một sự giải thoát cho chính họ, theo những cách thức nhẹ nhàng và được yêu thương nhất. Và vì thế, họ đã – bằng một cách nào đó – dẫn dắt những người thân của họ tìm đến chúng mình, để họ có mặt trong chuyến đi này.

Và lần này, ‘đề bài’ được đưa đến có vẻ hơi lạ, và hơi phức tạp hơn những lần trước đây. Một người mẹ từng phải bỏ hai em bé trong thời trẻ do vợ chồng ‘có bầu trộm’ ngay sau khi sinh con, mà thời đó quá trẻ để hiểu biết về sự tàn hại của việc phá thai, nên họ đã phạm… Có điều, trong quá trình sống sau đó, họ nhận ra rằng, hai em bé ấy cũng vẫn rất yêu thương ba mẹ, và cũng thường xuyên đi theo ‘trợ’ ba mẹ bằng một cách thức nào đó, vô hình… Mình nói với chị, mình không hiểu sao tự nhiên chị nói cho mình biết điều này ngay trước ngày chúng mình đến Hồ nước thiêng vườn Lâm Tì Ni, coi như cũng bằng một cách nào đó, trực giác cho mình biết, có thể các em cũng muốn đến lúc phải được giải thoát khỏi tình trạng tồn tại ẩn hình trong thế giới bên kia song song như thế này. Có điều, vì hai em rất ngoan, nên chị cần phải nói chuyện tâm thức với hai bé trước. Để rồi vào buổi sớm trong thời thiền bên Hồ, có lúc nào mình nhắc: Hãy hỏi những em bé vẫn đang cùng chúng mình, những người thân vẫn có thể đang cùng chúng mình, những chư vị tạm gọi là ‘oan gia trái chủ’ vẫn gắn bó không rời với mình, đủ duyên lành có mặt tại Hồ thiêng này, có muốn nguyện ý buông tay, về với Hồ, được Mẹ Maya yêu thương ôm bọc trong vòng tay của Mẹ, mà cùng nguyện ý tu tập, và siêu thoát, sinh lại cảnh giới tốt đẹp hay không… Thì chị hãy lắng nghe mình. Khoảnh khắc ấy, nếu trong lòng chị bật lên lời nói, có nghĩa là không phải ý chị nói, mà là lời các em bé muốn nói thông qua chị, thì hãy cứ nguyện đi…

Thời thiền ngắn ngủi buổi sáng hôm qua, nhiều người rơi lệ. Sau buổi thiền, lại có một phụ nữ gần năm mươi, còn rất xinh đẹp, kể cho mình: trước khi đi chị có một chứng bệnh bác sĩ chẩn đoán và chữa mãi không khỏi, có lên quan đến phần vòi nhĩ, tai suốt ngày cứ nghe ong ong rất khó chịu. Vậy mà kỳ diệu, chỉ sau một thời thiền buông xả hôm qua tại hồ nước thiêng, chị phát hiện ra, chị đã khỏi hẳn chứng ong ong tai đó rồi! Và chị cũng nói nhỏ nhỏ, vợ chồng chị cũng từng mất ba em bé trong bụng, trong đó, có hai do sảy thai, nhưng đứa đầu, thì quả thật, cũng do một thời khốn khó của vợ chồng trẻ mới lập nghiệp, ngày đó…

Mình nói thật lòng. Như một phản xạ có điều kiện, bây giờ, cứ mỗi lần có dịp quay lại Vườn Lâm Tì Ni, bên cạnh những phần đảnh lễ Đức Phật Đản Sanh đầy xúc động, trong lòng mình luôn dâng lên một sự thận trọng, xem lần này ‘đề bài’ thay lời muốn nói phiên bản thực tế của những vị… không thể nói là gì. Và, sau buổi sáng hôm qua, lại thêm một lần muốn ứa nước mắt vì cảm động, vì có vẻ như, lần này, trách nhiệm ‘thay lời muốn nói’ của mình với những đối tượng đặc biệt này, xem ra cũng đã tạm gọi là thành công rồi…

Hôm qua, trong những phút nhắm mắt tĩnh tâm dẫn dắt mọi người trong thời thiền, mình có xin gắn một chút nỗi lòng của chính chị em mình vào. Cha tụi mình, tuổi cao sức yếu, bệnh tình trở nặng, khiến cho một chị và em gái của mình phải huỷ vai trò dẫn đoàn để ở nhà túc trực bên cạnh cha, chỉ còn có mỗi mình mình dẫn quân lên đường… Bên cạnh sự phó thác cho sự chăm sóc của đội ngũ y bác sĩ, trong lòng mình vẫn luôn âm thầm cầu nguyện, nếu trong nhiều đời kiếp kéo dài cho đến tận đời này Cha tụi mình có vô tình cố ý tạo ra oán nghiệp với bất kỳ chúng sanh nào khiến ông chịu nhiều đau khổ vì bệnh tật, thì nhân thời khắc thiêng liêng sớm hôm qua, xin hãy cũng nương nhờ năng lượng từ bi và thấu hiểu mênh mang ấy, mà buông Cha chúng mình, và cũng hãy về với Hồ thiêng, với Mẹ Maya mà tu tập và siêu thoát đi, sinh lại cảnh giới tốt đẹp như ý nguyện.

Bởi vì, Hồ thiêng này, trong lòng chúng mình, vẫn là Hồ tái sinh, nơi những năng lượng oan trái, hận thù được chuyển hoá thành năng lượng của lòng từ bi và yêu thương không giới hạn. Chiếc hồ được chọn lựa là nơi tẩy tịnh cho Người Mẹ trước khi sinh ra một bậc Giác Ngộ mà sự dẫn dắt giải thoát từ Ngài vẫn còn lan toả rộng khắp, dài cho đến ngàn thế hệ về sau, bản thân chiếc hồ ấy, năng lượng giải thoát và tái sinh cũng nào có nhỏ…

Bởi vì, tất cả chúng ta, như một hành trình tự nhiên, đều đang trên đường tìm trở về với bản chất chân như sáng trong, cao khiết trong tâm khảm của mỗi chúng sanh. Và ở đó, chúng ta sẽ hoà làm một. Ở Thể Một thiêng liêng đó, nào còn hận thù, nào còn vướng mắc. Chỉ còn lại tình thương và sự Không giới hạn mà thôi…

Mang những tâm trạng ấy trong lòng, buổi sáng Lâm Tì Ni sau đó bỗng trở nên nhẹ nhàng quá đỗi. Các thành viên được tự tại dạo đi trong không gian rộng lớn quanh đền. Ai nguyện ý thì ngồi tĩnh tại bên trong gian điện thờ, nhắm mắt thiền. Người muốn đi kinh hành từng bước quanh Hồ thiêng và quanh cội bồ đề già, cũng là hậu duệ của cây bồ đề hậu duệ ngày trước nơi Đức Phật Thích Ca thành đạo. Người dạo ra tận bờ sông, nơi tượng Đức Phật Đảnh Sanh vừa mang dáng dấp kháu khỉnh, đáng yêu của một em bé sơ sinh, vừa mang vẻ uy nghi của một bậc Giác Ngộ của tương lai…

Vườn Lâm Tì Ni là như vậy đó. Cho nên, dẫu đường sá quá sức xa xôi nhọc nhằn, thủ tục xuất nhập cảnh ở hai bên biên giới Ấn Độ – Nepal lại quá mức nhiêu khê, chậm chạp đến khó hiểu với nhiều giờ ách tắc và chờ đợi, lần nào chúng mình cũng hết sức nhẫn nại, thuyết phục, đưa từng đoàn khách hữu duyên, vượt đường sá xa xôi, nhẫn nại học hành chữ Nhẫn và chữ Tuỳ Duyên, để đi qua những giờ dài đằng đẵng, mà đến được với Vườn, với Đền thờ Mẹ Maha Maya Devi, với Hồ nước thiêng bên đền, và với Cội bồ đề già. Để rồi, cứ sau buổi sáng tại Vườn, khi về, tâm trạng mọi người đã khác hẳn.

Vẫn sự chờ đợi nhiều khi đến như thử thách tính kiên nhẫn của người ta đến tận cùng đó. Vẫn những cung đường dài và vẫn còn nhiều dằn xóc đó, người ta tự nhiên vẫn vui vẻ với nhau hơn, và giữ vui vẻ với chính mình hơn. Một sự chuyển hoá trong âm thầm đang diễn ra ngay bên trong mỗi người, cho dẫu trước đó họ có thể đang tốt đến thế nào, hoặc đang khổ sợ chịu đựng đến ra sao… Thấy thương quan sát được những sự chuyển hoá này!

Để rồi, buổi chiều, khi nắng vẫn còn kịp trải những vạt vàng cuối cùng trên những hàng cây sala quanh Tháp Đại Niết Bàn, nơi Đức Phật Thích Ca từng chọn để nhập diệt, bốn trong số năm đoàn xe của chúng mình đã kịp thời đi vào, tiến hành lễ dâng y viếng tôn tượng Đức Phật Niết Bàn. Người nằm đó, bình yên như đang ngủ, để cho những người con cháu hậu thế từ xa về, chậm rãi thành kính tiến lên, thành kính chào Người, thành kính như thầm viếng một người Ông, một người Cha, rất thân trong nhà của mình. Vẫn còn một Xe 5, chiếc xe cuối cùng, do đến muộn 3 phút sau giờ đóng cửa mà bị kẹt lại. Không sao, mọi sự tuỳ duyên, mà cũng nhờ chướng duyên này, cả đoàn năm xe mới đủ duyên ngồi lại bên nhau, thật ấm cúng bên trong không gian khu vườn nhỏ nhà Ngài Dronna, vị bà la môn đáng kính trọng đã từng có công phân chia xá lợi thiêng từ Đức Phật cho tám quốc gia có duyên gắn với cuộc đời Ngài.

Ngày thứ ba, cứ như vậy mà khép lại, ấm áp dễ thương biết bao trong những cái ôm ôm đầy tình thân giữa các thành viên các xe. Những ai chưa đủ duyên viếng Đức Phật Niết Bàn chiều qua, sáng nay cũng đã kịp có một lễ dâng y thành kính ở Tháp Đại Niết Bàn rồi. Sáng nay, cả đoàn sẽ tiếp tục có một thời cộng hưởng đặc biệt, đọc Kinh Di Giáo trước Tháp Trà Tì, nơi từng diễn ra lễ hoả táng Kim thân Đức Phật. Chúng mình sẽ có một bài ký sự khác để chia sẻ nhà mình hoạt động này vào tối nay.

Còn bây giờ, gửi niệm lành cho tất cả. Một ngày ấm áp và dễ thương trong tình thương của Ngày Lễ Tình Nhân Valentine’s Day nhé!

(14/2/2023, 24/1 Quý Mão – QH & MayQ Team)

Chia sẻ bài viết

Không có bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Start typing and press Enter to search

Shopping Cart