ĐẠI CỘNG HƯỞNG ẤN ĐỘ – NEPAL: NÚI THIÊNG LINH THỨU
[Đại cộng hưởng Ấn Độ – Nepal, 11.02 – 16.02.2023]
BÀI 5: CHẠM TÂM ĐẠO KHI VỀ VỚI ĐỈNH NÚI THIÊNG LINH THỨU
Gõ những dòng này, khi chuyến Đại cộng hưởng Ấn Độ – Nepal tháng 02/2023 vừa khép lại. Chuyến hành trình lần thứ 8 nhà MayQ đưa mọi người sang và viếng đủ bốn thánh tích của Đất Phật, và có lẽ vì được ‘hưởng’ những đặc tính của con số 8, nên chuyến đi này trọn vẹn về mọi mặt, đến nỗi khi đáp sân bay Tân Sơn Nhất trở về nhà, tụi mình mới chính thức thừa nhận, đây là một chuyến đi quá ‘thuận duyên’.
Nói như vậy là bởi vì, trong những chuyến đi trước, đặc biệt là những chuyến về đất Phật như thế này, trong suốt những ngày dài rong ruổi, đâu đó sẽ luôn xuất hiện ‘những bài thi’ mang tính chất khó dễ khác nhau, để thử thách xem mọi người có đủ nhẫn nại, đủ lòng thành, đủ yêu thương gắn kết để cùng nhau vượt qua và khởi tâm đạo không. Nhưng với chuyến đi lần này, mọi thứ như được sắp xếp thuận lợi, từ thời tiết đẹp đến nao lòng để mọi người được ngắm nhìn trọn vẹn những thời bình minh và hoàng hôn buông, cung đường di chuyển đến các thánh tích cũng được sửa sang lại thẳng thớm bớt giằng xóc hơn, thức ăn được nấu theo vị dễ ăn hơn, thời gian xuất nhập cảnh cũng nhanh hơn, những thời cộng hưởng cùng nhau với những nội dung và thời gian được cập nhật tròn trịa và lợi lạc,… Tụi mình nhận ra rằng, có lẽ, vì do chuyến đi này có quá nhiều thành viên mới, đặc biệt là những người xưa giờ chưa biết về Phật pháp, đâu đó vẫn còn loay hoay đứng ngoài cánh cổng Đạo, chính vì vậy, mà Ơn Trên đã âm thầm sắp xếp một cách vi tế những thuận lợi này, để cho con đường khởi tâm đạo của họ trở nên dễ dàng hơn.
Và rồi, sáu ngày qua đẹp như một giấc mơ, và mọi thứ xuất hiện luôn đúng lúc, đúng thời, rực rỡ và xúc động, khiến mọi người như vỡ òa với những điều kỳ diệu xảy đến… Và thời cộng hưởng ở đỉnh núi thiêng Linh Thứu, là một trong số đó.
Đây là lần thứ 11 mình đặt chân đến đỉnh Núi Linh Thứu, và trong 11 lần ấy, chưa bao giờ nơi đây làm mình thất vọng. Với mình, nếu ví việc viếng thăm Lâm Tỳ Ni, như viếng thăm quê Mẹ, nơi mà hoàng hậu Maya đã từng đản sinh thái tử Tất Đạt Đa, thì khi về núi Linh Thứu, mình như được trở về với quê Cha, nơi mà cách đây gần 2.600 năm, chính tại ngọn núi thiêng này, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từng trải qua gần chục năm hoằng pháp cùng tăng đoàn với nhiều bộ kinh ý nghĩa, đặc biệt là Kinh Diệu Pháp Liên Hoa. Và mỗi lần đến nơi đây, chúng mình luôn được ‘tặng’ cho những món quà vô cùng tuyệt diệu: khi là những màu sắc, hình ảnh tuyệt diệu trong đôi mắt nhắm; có lúc là những ánh bình minh, hoàng hôn rực rỡ; khi là một chiếc cầu vồng xuất hiện; hay một cơn mưa nhẹ lướt qua sau khi cả đoàn vừa cộng hưởng xong thời kinh… Lần này, đêm trước khi chuẩn bị lên núi Linh Thứu, mình cười cười nói với các em trong team: “Lần này, không biết, món quà mà ngày mai, Cha dành tặng cho đoàn chúng ta là gì?” Tụi mình vừa mong chờ, vừa háo hức, như một đứa con xa quê sắp được về nhà.
3:30 sáng, khi trời vẫn còn nhá nhem tối, các xe lần lượt di chuyển đến chân núi. Dưới ánh trăng hạ ngươn sáng vằng vặc trên nền trời, những vì sao cũng lấp lánh trong màn đêm, từng bước chân bắt đầu rảo bước lên núi. Trời tối, cuộc sống của người dân nơi đây chưa bắt đầu. Không gian này như dành trọn vẹn cho chúng mình.
Lên đến đỉnh núi, tụi mình lọt thỏm giữa mênh mông đất trời. Trời lạnh, mọi người ngồi xếp bằng ngay ngắn san sát nhau. Mình bắt đầu cho mọi người tĩnh tâm, để ý những hơi thở vào ra, và cùng lắng tâm để có thể hít thở bầu không khí thanh lành này một cách trọn vẹn nhất. Ban đầu, mình chỉ dự định cho thiền ngắn 5 phút thôi, vì sợ mọi người mới chưa quen, ngồi lâu sẽ bị sốt ruột. Vậy mà khi cầm điện thoại mở audio thiền của Làng Mai, như với sự can thiệp bởi một lực vô hình nào đó, tay mình lại bấm vào lựa chọn 15 phút. Lúc bấy giờ, mình ngờ ngợ nhận ra, phải chăng đây là một tín hiệu nào đó, nên không dám điều chỉnh lại. Để nguyên, và cả đoàn có được 15 phút tĩnh tâm trong thời khắc giao thoa giữa đêm và ngày trên đỉnh núi thiêng Linh Thứu.
Sau đó, mình cho mọi người lắng tâm, lắng nghe phần giải thích về Kinh Diệu Pháp Liên Hoa, là một trong những bộ kinh vĩ đại và thiêng liêng nhất của Phật giáo Đại thừa. Theo bộ Kinh này: Đức Phật không chỉ là Đức Phật Thích Ca Mâu Ni lịch sử, là người bằng xương bằng thịt, đã từng sống cách chúng ta khoảng 2.600 năm. Đức Phật Thích Ca Mâu Ni chỉ là một lần thị hiện của Ngài, vào trong thế giới này, để hoằng hóa và cứu độ chúng sanh của quốc độ này và thời kỳ này ra khỏi khổ não. Còn, bản chất thực sự, Ngài là một Đức Phật hằng hữu – tức Đức Phật luôn luôn tồn tại, dùng ánh sáng của trí tuệ và lòng từ bi soi sáng muôn quốc độ, trải qua vô lượng thời gian, cứu độ vô lượng chúng sanh thoát khỏi phiền não, trần lao, nghiệp chướng…
Chính vì vậy, khi ngày hôm ấy, tất cả những ai hữu duyên có mặt tại không gian linh thiêng và thiêng liêng ấy, cùng nhau trong năng lượng cộng hưởng rộng và sâu sắc, cùng nhất tâm giữ tâm mình tĩnh lặng, như thể vẫn còn nhận được năng lượng từ bi và trí tuệ của Đức Phật. Ngài vẫn đang ở đây cùng chúng ta, truyền cho chúng ta tuệ lực, để chúng ta sáng suốt nhìn ra con đường đúng để đi, để một đường miên mật, tinh tấn tu tập, hành trì, tâm bất thối chuyển, một lòng về được Nhà mình – chính là tự tánh, vốn chân thật, cao đẹp, thánh khiết, luôn có sẵn trong lòng mỗi người, chỉ là từ vô lượng kiếp đến nay, mải lăn trôi trong sinh tử luân hồi, lịch kiếp rồi thoát kiếp, chúng ta cứ để mặc cho vô minh che lấp viên ngọc sáng trong ấy.
Và trong thời khắc sáng thiêng liêng ấy, cả đoàn đã cùng nhau cộng hưởng trì một thời Kinh Bổn Môn Pháp Hoa. Những lời kinh cất lên, âm vang cả một không gian. Hai lần trở lại núi Linh Thứu gần đây, điều khiến chúng mình xúc động nhất, là được cùng nhau đọc một thời kinh Bổn môn Pháp Hoa tại nơi này. Cảm giác như xuyên không, như được trở về cách đây 2.600, được làm một phần nhỏ trong tăng đoàn, hoặc biết đâu đấy, cũng có thể là một cành cây, ngọn cỏ đâu đó, được hòa cùng mọi người trong những lời giảng, những thời kinh của Đức Thế Tôn, để rồi hôm nay, khi trở về, được đọc những lời kinh này, lại thấy xúc động, thấy thương quen, tựa như mình đã từng…
Trời cũng sáng dần. Sắp hết thời kinh, hừng đông ửng hồng nhưng mặt trời vẫn chưa xuất hiện sau màn sương dày đặc. Mình cho mọi người quay về hướng mặt trời, bắt đầu cùng nhau lạy 54 lạy sám hối. Đây cũng là một hoạt động mới trong thời cộng hưởng tại đỉnh Linh Thứu này. Bên cạnh những lời sám hối xin lỗi và biết ơn, mình cùng mọi người niệm thêm ‘Nam mô Tỳ Lô Giá Na Phật’ trước khi cúi gập đầu xuống đảnh lễ. Trong Phật giáo, Tỳ Lô Giá Na có nghĩa là “Đại Nhật Như Lai”, đó còn là tên gọi khác của Mặt Trời. Dùng danh hiệu “Tỳ Lô Giá Na” có nghĩa coi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni là Mặt Trời hồng không bao giờ tắt; tuệ giác của Đức Phật như Mặt Trời soi sáng khắp thế gian, xóa tan đêm tối vô minh.
Được đứng/quỳ tại nơi đây, cúi gập đầu sám hối và đảnh lễ Phật trong ban mai ngày mới, cảm xúc thật khó thể diễn tả bằng lời. Cúi lạy được gần được chục cái, mặt trời ở hừng đông chân trời từ từ xuất hiện. Từ mờ mờ ảo ảo khuất sau màn sương, đến sáng dần, sáng dần, đỏ ửng tròn vo đầy đẹp đẽ và sáng trong giữa vùng trời. Lúc đó, xúc động muốn khóc! Ấy là cảm giác tựa hồ như khi những đứa con đã có những sự sám hối, tu tập đủ đầy thì Cha hiện hữu, soi ánh sáng làm sáng bừng chân tâm của mỗi người. Sau màn đêm tịch mịch, ngày mới lại đến, cùng như chúng con, những đứa con xa quê trở Về Nhà vẫn còn ngụp lặn trong trần lao sinh tử, vẫn còn những u mê che lối, được Cha đến, phóng quang soi sáng, chở che và dẫn dắt chúng ta đi theo con đường sáng, về Nhà…, về lại với tự tánh thiêng liêng có sẵn trong mỗi người. Và dưới sự soi sáng ấy, đoàn chúng mình hoàn mãn 54 lạy sám hối và khai tâm đầy lợi lạc, trước sự ‘chứng giám’ của Đức Tỳ Lô Giá Na Phật.
Sau đó, cả đoàn cùng đưa tay ra về phía mặt trời, hứng trọn những dòng năng lượng thanh lành và sáng trong tỏa ra từ mặt trời, áp vào đầu, vào mắt, vào cơ thể…, như để tươi tắm cơ thể bằng những nguồn năng lượng dạt dào và tinh khiết. Những giai điệu của Ho’Oponopono vang lên, lúc này đây, đã rất nhiều người không thể kìm được cảm xúc. Nước mắt chảy thành từng hàng dài. Khóc không phải buồn, tủi, thất vọng, mà đây là những giọt nước mắt của hạnh phúc, của sự biết ơn, của sự đủ đầy, bởi những điều quá đỗi tuyệt vời mà mỗi người được cảm nhận và đón nhận tại chính nơi đây. Mà, khoảnh khắc ấy, dễ gì có thể tìm lại được một lần nào nữa trong đời!
Hoàn mãn thời cộng hưởng trong những cái ôm trao nhau, đảnh lễ Phật, mọi người lần lượt di chuyển xuống núi, đảnh lễ các hang của các vị đại đệ tử của Phật. Đoàn chúng mình vừa quay lưng di chuyển, vừa hay, một đoàn khác của quý thầy cũng từ Việt Nam sang cũng vừa chạm đỉnh núi Linh Thứu sau chặng hành trình tam bộ nhất bái từ chân núi, bắt đầu ngồi lấp đầy không gian tụi mình vừa rời đi. Thấy mọi sự như đang được sắp xếp sẵn bởi một sự vô hình nào đó từ Ơn Trên, như việc vô tình kéo dài 15 phút thiền khi sáng để khi cả đoàn lạy sám hối trong danh hiệu “Nam mô Tỳ Lô Giá Na Phật” thì mặt trời mới xuất hiện, hay là sự sắp xếp để những đứa con từ xa trở Về Nhà, ai cũng có được một khoảng không gian và thời gian, ngồi ở đây, để cảm nhận đủ đầy và trọn vẹn nhất, nguồn năng lượng dạt dào nơi ngọn núi này, mà không bị trùng lắp hay giẫm chân lên nhau… Lúc ấy, tụi mình cảm nhận thật rõ, tận sâu trong tim mình là cảm giác tròn đầy, trọn vẹn lòng biết ơn và đủ đầy.
Trong cảm giác hoan hỉ ấy, tụi mình xuống núi, và bắt đầu những chặng tiếp theo của hành trình. Lần này, ở Bồ Đề Đạo Tràng cũng đã có những điều vô cùng tuyệt vời, cũng như những sự hữu duyên hội ngộ thú vị đã diễn ra. Hẹn gặp cả nhà trong bài viết tiếp theo, tụi mình sẽ chia sẻ cập nhật về điều này nhen.
Gửi niệm lành cho tất cả,
(18.02.2023 – QH & MayQ Team)
Không có bình luận